Trở Về

Tươi đẹp thay! Bình yên thay! Khi những bông hoa đua nhau khoe sắc, lá xanh, nắng ấm, chim én bay lượn. A! Một mùa xuân đang về.

“Năm hết giữa núi rừng không lịch.

Đến Tết trùng dương cúc nở hoa.”

Không những cảnh vật thiên nhiên tươi thắm, tỏa hương khoe sắc khi xuân về, mà con người cũng không kém phần náo nức bận rộn để chào đón xuân sang.

“Đất trời vào xuân có nắng xuân tươi

Cây trái nở hoa thơm ngát đất trời

Muôn loài hoan ca, mừng nắng mới

Đón xuân Di Lặc, đón niềm vui”

Nhưng niềm vui đó, chỉ là niềm vui bên ngoài của thời tiết thời gian, cảnh vật mà thôi. Còn chúng ta những người tu, còn có một mùa xuân trong lòng, một mùa xuân không còn chi phối bởi thời gian, nơi chốn, cảnh vật xung quanh. Đó “mùa xuân miên viễn”, “mùa xuân bất diệt”.

Vậy làm sao để khám phá ra mùa xuân đó đây? Khi cuộc sống luôn bộn về mọi thứ ngược xuôi, cứ chạy theo cái này kiếm cái kia. Bao nhiêu năm qua chúng ta đã mê muội đi tìm kiếm hạnh phúc trong tiền bạc, danh vọng, địa vị…sự khoái lạc, hay hạnh phúc. Chính vì thế, biết bao thời gian, công sức, suy tư tâm lực…được bỏ vào đấy. Đâu biết rằng đó chẳng phải là hạnh phúc thật sự. Cho nên chúng ta cứ tìm mãi mà không biết khi nào dừng.

“Thuở nhỏ từng quen thú bốn phương

Non hoành mấy độ với sông Tương

Một mai gặp được đàn thiên lý

Biết đã nhiều năm lạc dặm đường”

Chúng ta cứ mãi lao vào đó tìm mãi tìm mãi như một con thiêu thân, nào ngờ đâu chúng không có thật, chỉ là phù du, như bong bóng nước, có đó rồi mất đó. Họa chăng còn lại là những bụi hồng, và một giọt nước mắt chua xót trên mi.

“Loay hoay đã nữa kiếp người

Xuân bay theo những nụ cười xanh xao.

Rõ ràng mở mắt chiem bao

Biết là mộng huyễn vẫn đau xé lòng

Ngửa tay có được gì không?

Họa chăng là những bụi hồng li ti.”

Đắng cay thay! Chua xót thay! Uổng đi một kiếp người những cái gọi là phù du sao?

Ngày hôm nay, với chút duyên lành còn xót lại. Được học và tắm mình trong giáo pháp của Đức Phật, sự từ bi hóa độ của các bậc trưởng thượng và quý thầy. Vậy sao chúng ta không mạnh dạn bước đi? Thử hỏi lại mình xem?

“Đã thấy đường sao chưa dời bước

Còn tiếc chi chân bước lờ đờ

Xin đừng đem dạ tưởng mơ

Trăm năm cuộc thế như cờ bị quay”

Chính cuộc sống với bao lo toan bận rộn đã lôi chúng ta vào trong ván cờ đầy khắc nghiệt, không lối thoát với bao được mất hơn thua, cứ mãi nối tiếp nhau khiến chúng ta khiến chúng ta xoay vòng trong một sự kiện, không một lúc nào có thể làm chủ được.  Và bây giờ, hãy “trở về”. Trở về tức là dừng lại. Dừng lại bao suy nghĩ lo toan. Trở về với tâm trí tuệ sáng suốt của chính mình.

“Hãy quay lại mà tìm cầu chính mình”

Đó là chìa khóa để mở ra cánh cửa Niết bàn, chìa khóa mở ra ngôi nhà hạnh phúc vĩnh cữu.

Và ngay chính những giây phút thảnh thơi của những ngày đầu năm mưới, chính là dịp tốt để chúng ta nhìn lại mình. Nhìn lại tất cả mọi việc với một tâm trạng sáng suốt và khi ấy ta sẽ trả lời được đây là một cuộc sống thật sự ý nghĩa của những năm dài xuôi ngược, bon chen.

“Bao thuở tìm xuân mà không gặp

Giày cỏ dẫm nát của núi rừng

Hôm nay trở lại nơi am vắng

Bỗng thấy mùa xuân tươi thắm trên cành mai.”

Đó là những phút giây lễ Phật, hay tĩnh tọa hay lắng lặng thân tâm khi nghe pháp…Với tâm chánh niệm tỉnh thức. Dừng lại không chạy kiếm bên ngoài, tạm thời dừng lại. Thì khi ấy hoa tâm sẽ nở trên cành.

Bởi lẽ, chẳng phải đợi khi mai vàng nở rộ, hay chim én đua nhau bay về, hay tiếng trống Bát nhã vang lên trong đem giao thừa mới gọi là mùa xuân. Mà mùa xuân ở ngay chính trong những bước chân an lạc của sự tỉnh thức.

“Xuân đi trăm hoa rụng

Xuân đến trăm hoa cười

Trước mắt việc đi mãi

Trên đầu già đến rồi

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua sân trước một cành mai.”

Đó là một cành hoa mai tâm.

Đó là một cành hoa mai tâm, sự bình an vĩnh hằng của người khám phá được chúa xuân. Chúa xuân ấy nằm trong sự bình an thanh tịnh của mỗi chúng ta.

Vậy thì còn dừng chờ gì nữa, mà sao không buông tay một lần. Một lần chết đi cho người năm sống lại.

Chỉ cần:

“Vượt khỏi trần lao việc chẳng thường

Đầu dây nắm chặt giữ lập trường

Chẳng phải một phen xương lạnh buốt

Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương.

Và khi ấy: Thảnh thơi mùa xuân kiếp người

“Chẳng đi theo bước đương thời

Mùa xuân kiếp ngoại thảnh thơi dạo hoài”

Mùa xuân ở ngoài sự vật, ngoài lối thông thường của hơn thua, tật đố… Đó mới chính là mùa xuân đích thật.

Thử hỏi bạn có bao giờ có được những giây phút thảnh thơi vô sự đó chưa? Nếu thật sự chưa tìm được thì hãy về đây, cùng thầy trò, cùng núi sông nơi mảnh đất Chánh Thiện này, cùng nắm tay nhau bước trên con đường mà chư Phật, chư Tổ đã đi. Con đường ấy, tạm gọi là:

“Đường Chánh Thiện không người đến

Nếu có đến thì là Phật

Lá vàng rơi, mây trắng quét

Chim hót vang, không ồn náo

Rừng tỉnh lặng, ta một mình ngồi mỏm đá”

Khi ấy, cùng nhau nở một nụ cười, một nụ cười hỷ xả, một nụ cười Di Lặc, và cả đất trời trong xuân mới cũng mỉm cười, một niềm an lạc vô biên tràn khắp mười phương. Giờ đây, mới thật sự là Trở về!

Nào mời bạn hãy trở về, cùng đi và cùng cảm nhận nhé!

Chánh Thiện, ngày 11/1/2019

Thiền sinh TVTL Chánh Thiện

Các bài khác...